Ảnh mô tả |
Đến giờ tôi không nhớ đã ngủ
với bao nhiêu gã đàn ông trên những chặng đường phượt. Tệ hại hơn, tôi mắc bệnh
viêm gan siêu vi và ghẻ ngứa từ chính những gã trai đã lên giường
cùng.
Đêm đã khuya, tôi vừa về sau
một cơn say mà có lẽ cố say lại như càng tỉnh. Mọi thứ cứ hiển hiện lên trước
mắt. Tháng ngày âm u, những vết trượt của tôi như càng thêm nhơ nhớp. Tôi ước gì
chưa từng biết đến phượt, đến xê dịch hay hình ảnh những con đường mà tôi từng
tìm kiếm để rồi giờ đây đang phải ngập ngụa trong nó. Tôi ước gì đừng gặp gã xế
đầu tiên, gã thứ hai, ba, bốn và bao nhiêu gã rồi, tôi không nhớ nữa. Có lẽ câu
nói đã có một lần, sẽ có lần hai cũng đúng.
Tôi là một phụ nữ không đoan
chính. Tôi phải nói như vậy vì từ ngày đi học, tôi đã có những mối tình chóng
vánh đến mức được bạn bè gọi là nhanh như thay áo. Bản thân là một công chức, 40
tuổi nhưng tôi chỉ biết ích kỷ đắm chìm vào những con đường mà quên rằng mình đã
có gia đình, đã có một người chồng, dù người chồng đó cũng chẳng yêu tôi là mấy
và chỉ biết lao vào kiếm tiền thật nhiều. Buồn chán, tôi tìm đến phượt theo rủ
rê của bạn bè.
Chuyến đi đầu tiên, tôi đã
gặp một gã xế có bề ngoài nam tính. Bản năng phụ nữ, sự thiếu thốn tình cảm cùng
vẻ nam tính của hắn khiến tôi đã chủ động tạo cơ hội để được gần gã xế đó ngay
đêm đầu tiên, sau một chuyến phượt ba ngày. Tôi nói dối chồng là đi du lịch với
cơ quan. Chồng tôi cũng đáng thương khi tin tôi nói vậy, còn khuyên tôi đi cẩn
thận và vui vẻ.
Sau những dòng chat, tin
nhắn, gọi điện sáng đêm (chồng tôi luôn vắng nhà), tôi và gã xế đó có những đêm
thứ hai, thứ ba, những lúc tranh thủ sau giờ đi làm. Tôi luôn là người chủ động
rủ gã đó mà không biết rằng có ngày mình sẽ bị gã cho nếm trái đắng sau khi no
xôi chán chè. Hắn đã tìm cách tránh né, rồi tung câu chuyện của tôi ăn ngủ với
hắn để những gã bạn khác của hắn vào Facebook rủ rê, gạ gẫm tôi. Hắn lấy đó làm
lý do để ruồng bỏ tôi và quen những cô bé mà hắn gọi là ôm khác, để lên
giường.
Ê chề, tôi lại lao vào những
chuyến đi khác. Tôi gặp những gã xế tiếp theo và nhận ra những gã đó cùng có bản
chất là thèm "rau phượt". Hận gã xế đầu tiên, tôi cặp hoặc có tình một đêm với
những gã tiếp theo đủ cung ngắn, cung dài, chẳng cần nhiều tuổi hơn hay ít hơn
tôi cả gần chục. Cứ lấy lý do dạo phố, khám phá, tôi và những gã xế tách đoàn,
lại có vài tiếng ân ái bên nhau mà chẳng cần yêu thương hay hiểu về nhau. Cảm
giác chỉ là thỏa mãn nhục dục và tôi như hả cơn trả thù gã xế đầu tiên ấy. Để
thỏa thú vui phượt, tôi dọn ra ở riêng và chính thức ly thân với
chồng.
Bao đêm cũng như đêm nay, tôi
lại say và chợt thấy mình là người phụ nữ tồi tệ quá. Tôi cứ lao như con thiêu
thân vào những cuộc vui sau cung phượt để rồi về ôm nỗi cô đơn trong căn phòng
lạnh lẽo. Cũng có lần căn nhà đông vui khi tôi đưa bạn đi cùng hoặc đưa một gã
xế nào đó về ngủ chỉ vì hắn bảo nhà trọ đã đóng cửa hoặc đã khuya. Và rồi lại
sex. Không ở nhà riêng thì khách sạn gần đó. Thế rồi tôi cứ trượt dài, đến giờ
tôi không nhớ đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông trên những chặng đường đi phượt.
Điều tai hại hơn, tôi mắc phải căn bệnh viêm gan siêu vi và bệnh ghẻ ngứa từ
chính những gã trai tôi lên giường cùng.
40 tuổi, không gia đình,
không con cái và giờ là những căn bệnh mới. Tôi như mất niềm tin và động lực
cuộc sống khi làm lại. Tôi chợt thấy mình ngu ngốc khi tin vào những gã xế dù
chỉ mới quen đây thôi. Bằng sự quan tâm giả tạo, họ đã tước đi trong tôi tất cả
niềm tin cuối cuộc đời. Những vết bánh xe cuộc đời cứ lún thêm như sâu hơn. Tôi
luôn tự hỏi, vậy mình sống và mục đích sống cuối cùng là gì?